Ở cuối phố có một quán nhỏ bán cháo đêm. Chủ là một đôi vợ chồng chưa già nhưng cũng chẳng còn trẻ, nghe giọng biết chắc chắn là dân ngụ cư. Cô vợ tên Cúc béo đẫy, trắng mỡ màng, lại thường xuyên ngôi bên bếp lửa nên hai má lúc nào cũng đỏ au, xinh hết nói. Ngược lại anh chồng thì bé choắt, lẻo khẻo với cái quần soóc phô diễn hai ống sậy đầy gân xanh. Thường họ có hai vị khách không mấy khi ăn cháo (mà có ăn thì cũng chỉ dăm ba ngàn cho đỡ đói). Một gã lái xích lô tên Vệ thiểu năng, bộ dạng không khá hơn anh chủ quán là mấy. Một cô ả là bán hoa, tên Hòe, mặt mũi sáng sủa nhưng vẫn lộ vẻ nhếch nhác, mệt mỏi. Thường thì Vệ chờ khách đến quãng mười rưỡi mà không có ai kêu chở hàng là gã về, lúc ấy mới đến lượt Hòe bắt đầu công việc chờ đợi của mình.
Gọi là cuối phố, nhưng rẽ trái vẫn còn một con hẻm sâu hun hút với một bên là cái cống thải đen ngòm và một bên là bờ tường cao vút. Người ta vẫn gọi đấy là phố “cá tươi” – là phố của những người như Hòe. Không giống những bạn hàng khác, họ chờ khách trong bóng tối, còn Hòe biết được lợi thế khuôn mặt mình nên Hòe chờ khách ngoài ánh sáng – ở quán cháo của Cúc. Ả không còn trẻ, nhìn kỹ cũng xấp xỉ gần 40 với một đôi mắt đẹp, ươn ướt buồn. Những đêm mưa gió, cả Cúc, Vệ, Hòe đều ế khách, họ ngồi tán gẫu với nhau. Lắng nghe những câu chuyện của họ còn có một cây sung già, cô đơn tọa lạc ở góc phố vài chục năm có lẻ.
Vợ chồng Cúc lít nhít tới ba đứa con, mỗi đứa cách nhau chưa đầy hai năm. Anh chồng xem chừng có vẻ mê tít vợ. Thỉnh thoảng không có ai, hắn lại thò tay vỗ vào mông vợ một cái ra vẻ hầm hừ: Ngoong hè. Liệu đó. Cô vợ ré lên: Mình cũng liệu đó, léng phéng với con Hòe, chết tui. Gã chồng nịnh nọt: Coòng lâu, hắng so với em không bằng cái móng tay, mà ăn phục vụ em chưa đủ, coòng đi phục vụ ai. Cúc liếc xéo: Ai biết ma ăn cỗ khi mô. “Cá tươi” mấy ai chê.
Trong một đêm mưa rả rích, đường sá vắng hoe, Cúc buồn mồm gợi chuyện Hòe, thế là cả một kho chuyện dài đầy bi lụy.
– Em lấy chồng năm chưa đầy mười bảy tuổi. Hồi nớ ai cũng khen em đẹp. Nhà nghèo nhưng em sính đua đòi nên chẳng học hành chi. Gã chồng em hiện chừ, làm nghề buôn trầm. Thời nớ, sắm được chiếc honda là sang như bữa ni người ta sắm xe ô tô vậy. Hắn cứ cưỡi trên xe máy, liệng qua, liệng về trước cửa nhà em vài vòng là em đổ. Chẳng biết em mê hắn hay mê chiếc xe hơn. Nhưng lần mô được hắn chở vô thị xã chơi là em sướng như được cưỡi mây. Quen và yêu nhau vẻn vẹn tám tháng là bọn em cưới, lúc nớ em mang bầu năm tháng rồi. Ngày cưới cứ phải ôm khư khư chùm hoa trước bụng để che mắt thiên hạ. Trời ạ, nứt mắt đã phải làm mẹ, em khổ đủ điều. Nhà chồng coi thường em ra mặt. Cưới xong em mới biết thằng chồng em cái chi cũng nghe mẹ răm rắp. Tiền làm ra hắn đưa hết cho mẹ chứ chẳng đưa cho em được đồng mô. Em có bầu, thèm ăn đủ thứ mà cái chi cũng phải ngửa tay xin tiền chồng, xin mẹ chồng. Mỗi lần xin, lại phải nghe những lời đắng gan đắng ruột, chẳng thể nuốt nổi cái chi. Nhục như con chó vậy. Cưới nhau được ba tháng rưỡi là em đẻ, con gái. Mẹ đẻ em mất sớm, nhà chỉ có cha và vợ chồng anh trai, chị dâu đang nuôi con mọn nên em phải đẻ ở nhà chồng. Chồng em con trai một, mẹ chồng em chỉ thích cháu trai, chẳng mặn mà chi với con gái em. Hôm mô nấu cơm bà cũng ca cẩm: Tưởng cưới con dâu về được nhờ, ai dè phải hầu nó. Rồi bà nạt con gái mình: Mi cũng nhìn đó mà yêu đương, cứ chung chạ sớm rồi về nhà người ta bắt người ta nuôi báo cô cho đẹp mặt. Em nằm ôm con mà nước mắt cứ chảy ra. Đúng là không ai dại như mình, khi yêu cứ nghe hắn dỗ ngọt vài câu là xiêu lòng, chừ mình khổ mình chịu một mình chớ hắn có thiệt hại chi mô. Đẻ được nửa tháng em đã phải gượng dậy tự giặt giũ, cơm nước cho cả nhà. Nhiều khi con khóc đòi bú mà phải đợi mẹ chồng gọi mới dám vô với con, chứ chưa chi đã lật đật chạy vô là bị kêu trốn việc. Nhiều khi em đang ngồi với con, mẹ chồng em gọi, đúng lúc ấy con bé ré lên, mẹ chồng em xét nét: Mi bẹo cho hắn khóc hay răng rứa? Chị thấy có cười ra nước mắt không? Thằng chồng em đi tối ngày, con bé em toàn khóc đêm, hắn về không “xơ múi” được chi là hậm hực phóng xe đi. Khi thì đi uống rượu thâu đêm, khi thì đi chơi gái. Hắn chẳng bảo vệ cho em bao giờ. Em ca cẩm là bị ăn bạt tai ngay. Có ai sướng như mi nữa mà mi còn kêu, mẹ tao chừng đó tuổi mà phải nấu cơm hầu mi, mi còn oán nữa à? Khổ quá không biết kêu ai, em muốn lấy lòng mẹ chồng nên quyết tâm đẻ thêm đứa nữa, hy vọng là con trai để bà vui lòng. Nhưng thật tội, lại là con gái. Chị không biết mô – mặt Hòe tươi lên – hai đứa con em đứa mô cũng như thiên thần vậy. Rứa mà bà nội chúng chẳng mấy khi đoái hoài. Tròn hai mươi tuổi, em đã có hai mặt con. Rồi con em lớn, em đỡ vất vả, da thịt tròn căng đẹp hơn hồi con gái. Thằng chồng em lúc nớ bắt đầu tu tỉnh, nghe lời em. Với lại, lúc nớ em cũng khôn ngoan hơn nên biết lựa thời thế mà tồn tại trong gia đình chồng. Biết mẹ chồng hay tìm cơ hội xúi bẩy chồng em bỏ em để lấy vợ khác nhằm kiếm đứa cháu đích tôn. Em ngấm ngầm gây áp lực với chồng, bắt hắn xin ra ở riêng cho bằng được. Ở riêng em được tự do, ở riêng vợ chồng em đầm ấm. Nói thiệt, chồng em hắn chẳng để ý chuyện con trai, con gái hắn mô, hắn chỉ cần đêm mô em cũng nồng nhiệt với hắn là được rồi. Ui dà – Hòe thở dài đánh sượt – cái số em đúng là số chó cắn. Sung sướng chưa được mấy năm, chồng em tai nạn liệt hẳn hai chân đến chừ. Em chẳng nghề ngỗng chi, trước tới chừ toàn sống dựa vào tiền hắn kiếm được. Đang yên hàn, tự dưng được mấy tiền của đổ vô chạy chữa cho hắn mà không cứu vãn được chi. Kinh tế sa sút, em không biết bấu víu vô mô cả. Xoay buôn bán đủ nghề nhưng nghề chi cũng lỗ. Hai đứa con đang tuổi học, nhiều khi không có tiền đóng học cho con, em phải đi bán máu.
Hòe ngừng lời, khóe mắt rưng rưng. Bất nay, Cúc nhìn mấy người đàn bà bán hoa không giấu được sự coi thường, khinh bỉ, riêng với Hòe, cái vẻ nhẫn nhục, buồn buồn luôn khiến Cúc động lòng. Vệ đã về từ lúc nào, gã chẳng bao giờ để tâm nghe ai đó nói chuyện quá năm phút. Nhiều khi mọi người đang nói chuyện, bỗng gã chen vào một câu chẳng ăn nhập với câu chuyện chút nào, rồi cười ngớ ngẩn đến bực mình. Vệ không biết tư duy. Hành trình của Vệ là ngủ đến trưa trật mới dậy đi làm, có ai gọi thì chở, không có ai gọi thì ngồi ngáp vặt, ngủ gật, đến giờ về ăn cơm, lại ngủ. Vài ngày lại có một trận say bí tỉ, không biết trời đất là gì. Cúc múc cho Hòe bát cháo, hào phóng thả vào miếng ức gà vàng ươm.
– Ăn đi, hôm ni ế tui khao. Rứa làm nghề ni chồng biết mà không nói chi à?
Cúc ngần ngại đỡ lấy tô cháo:
– Để em gửi tiền cho chị.
Cúc xua tay:
– Thôi, tui mời, kể tiếp đi, vừa ăn vừa kể.
– Hắn biết mô, mà có làm ăn chi được nữa mô mà ghen với tuông. Hai chân liệt trước, gần hai năm “cái nớ” cũng liệt luôn, em phần không có tiền, phần cũng ngại nên không đi hỏi chạy chữa cho hắn. Cúc ngừng lời, nghèn nghẹn – Thấy em đi làm đêm hôm, khi mô hắn cũng lo. Em nói dối cả ba cha con là đi phụ bán cháo cho chị.
Cúc lại tò mò:
– Chừ bọn hắn học lớp mấy rồi? Mà nì, răng cứ gọi chồng là “hắn” rứa?
– Em quen gọi rứa chơ em thương hắn lắm. Cũng tại ít học cả thôi. Chị hỏi con em a? Mắt Hòe sáng lên – đời em tủi nhục, em phải làm cho đời con em khá hơn. Con lớn học đại học Ngoại ngữ, cuối năm ni ra trường, con em học năm hai, cùng trường với con chị. Bọn hắn nói: thời buổi ni chỉ có đi học ngoại ngữ, đi phiên dịch cho bọn nước ngoài làm dự án mới kiếm được nhiều tiền.
– Tài hè – Cúc chép miệng thèm muốn – Nghề ni kiếm được nhiều tiền rứa à? Có rứa mới nuôi hai đứa học Đại học được chơ. Không biết con tui vài bữa nữa có được như con dì không?
Hòe thở hắt:
– Tài chi, chủ yếu bọn hắn thương mẹ nên mới gắng học hành thôi. Mà nghề ni, nói chị đừng cười, em chỉ kiếm đủ ăn thôi, chị tính khách sộp cũng chỉ 200 ngàn, nhưng hiếm lắm. Bọn có tiền thì nó đi chỗ khác chứ thèm ra đây mần chi. Còn bình thường trăm bạc thôi, có khi ế, hai mươi ngàn em cũng ừ. Hai mươi ngàn đủ mua cho chồng hai ổ mì ăn sáng. Hồi đầu, em thử sang nằm vạ bà nội chúng nó. Em nói, bà không muốn thì hai con bé cũng là cháu nội của bà, chừ ba bọn nó không kiếm ra tiền thì ông bà phải giúp. Ông bà có tiền, nhưng ông bà lại muốn cháu khổ, nay chúng nó học hành giỏi giang, muốn đỗ đạt thành tài. Sau này, bọn nó có thành ông này, bà nọ thì ông bà đừng trách con. Em nói một thôi một hồi, không ngờ lại có kết quả. Tiền học phí hàng năm ông bà lo, tiền ăn hàng tháng, ông bà một nửa, em một nửa. Con chị đi làm thêm cũng được tí chút đỡ tiền mua sách vở. Chừng nào con chị có việc làm, chị em nó nuôi được nhau là em bỏ nghề. Dạo ni xương cốt em rệu rã cả rồi, gặp thằng khách mô bự, em mệt tưởng chết.
Cúc háy háy mắt, lại cái tính tò mò không nén nổi, buột miệng hỏi:
– Rứa… mỗi lần “ấy” dì nớ làm răng? Chỗ nớ có giường chiếu chi…?
Hòe xổ toẹt, không ngần ngại:
– Cần chi giường chiếu, mỗi đôi một chiếc chiếu rách…
Lại thêm một câu không cần hỏi:
– Rứa dì nghĩ răng mà chọn nghề ni. Nghề ni tui thấy hư đốn lắm?
Hòe thở dài, có lẽ vì xúc động được hỏi han ân cần, có lẽ thấy mang nợ vì được chiêu đãi không tô cháo, kể tuốt tuồn tuột:
– Em có định chọn mô, nghề ni chọn em đó chớ. Hồi đầu sấp ngửa kiếm miếng ăn. Nhiều thằng thấy em ngon mắt, lại biết hoàn cảnh của em nên cứ xòe tiền ra, gạ gẫm. Nói thiệt, đang túng bấn, thấy tiền ai chẳng ham. Đến đận tiền hết, gạo hết, tiền đóng học cho con không có, mấy chỗ làm thêm không biết răng đồng loạt cắt cái rụp. Em như người lạc giữa dòng xoáy của cơn lũ cuồng. Vậy là em gật đại. Để tránh tiếng cho con, em dạt vô đây, xa nhà một chút nhưng an toàn…
Cúc nghe đến đó làm thinh. Cùng một kiếp đàn bà, Cúc thì được chồng yêu chiều hết cỡ, tuy phải thức khuya dậy sớm kiếm miếng ăn nhưng vợ chồng lúc nào cũng đầm ấm. Một điều em, hai điều em, chưa bao giờ Cúc bị chồng nói nặng bao giờ. Ba đứa con gái rồi nhưng Cúc chồng vẫn muốn đẻ thêm. “Mừn là dâng tự do, đẻ diều cũng không ai phạc được. Với lại dà mừn chắc mừn là coong trai”. Chồng Cúc khi nào cũng liến thoắng với khách bằng giọng điệu như thế.
Mưa tạnh hẳn, mấy đám choai choai bài bạc chán lại mò ra đường kiếm vài miếng lót dạ. Uống rượu, chửi thề, cãi cọ váng cả óc. Một đám thừa cơ định đánh bài ăn quỵt, cả lũ a la xô nhảy lên xe định chuồn. Cúc chồng nhanh như một con sóc, lao vút ra quặp cổ tên sau cùng, rút chìa khóa xe, gằn: Trả tiền cháo rồi lấy xe. Cả bọn xanh mặt, móc hết túi vẫn còn thiếu hai ngàn trả Cúc. Cúc chồng dúi thằng bị quặt cổ một cái, nạt:
- Cu úc đi…! Dớ cái mặc tau, lầng sau coòng cà chớng, tau cho gãy cổ.
Tất cả mọi người có mặt đều trố mắt nhìn Cúc chồng một cách thán phục:
- Ngó nhỏ con rứa mà giỏi hè. Tui không ngờ đó.
Cúc chồng phủi tay, giọng lại hiền khô:
– Mấy ăn chị tứn, mầng ăng đêm hôm như ri, không giữ vài miếng phòng thâng, có mà chết đoái.
Hòe uể oải đứng lên, nói như rên:
– Tui về đây, ngó bộ đêm ni không ăn thua rồi anh chị ơi!
Chợt Hòe hoạt bát hẳn khi ở đầu phố có một người đàn ông thất thểu đi tới. Hòe nhào ra đường, bắt chuyện ngay với người đàn ông ấy:
– Ba chục!- Hai từ cuối cùng Cúc nghe được khi họ đi ngang qua.
– Ba chục – Cúc thì thào với chồng – Còn kém tô cháo đùi gà của mình tới hai chục ngàn, sao cô ta hô giá bèo thế. Trời ơi! Cái kiếp đàn bà.
– Kiếp chi – Cúc chồng làu bàu vô cớ – Khi không đưa máy cho người dưng xài, lãng phí.
– Này – Cúc nhéo chồng, ré lên – Léng phéng chết tui.
Cúc chồng la hoảng:
- Mô có, tại ăn cũng thấy áy náy cho người ta.
…
Vệ vẫn hay liếc trộm Hòe mỗi lần ngồi đợi khách. Hòe và Cúc chỉ biết sơ sơ Vệ có một vợ và ba đứa con, hai vợ chồng sống cùng ông bố giàu sụ. Ông bố Vệ có mấy đứa con làm ăn ở nước ngoài tháng nào cũng gửi tiền về. “Cậu ấm đấy, mỗi tội thiểu năng, không biết chữ, ông bố phải sắm cho chiếc xích lô kiếm được đồng nào hay đồng nấy kẻo nhàn cư vi bất thiện”.
Thực ra thì chỉ là những gì vẻ bề ngoài mà mọi người biết. Nội tình rằng: Vợ con Vệ sống nheo nhóc. Vợ Vệ ở nhà nuôi lợn và trồng rau. Từ dạo đẻ thêm hai đứa con gái sau thì thôi việc trồng rau, chỉ nuôi lợn. Vệ là người ham mê rượu chè, kiếm được đồng nào uống bia rượu bằng hết, hiếm khi đưa tiền về cho vợ. Lúc đầu, ông bố Vệ vừa giỗ dành, vừa cưu mang vì không đành nhìn mấy đứa cháu khổ. Sau, nói mãi mà Vệ vẫn chứng nào tật nấy nên ông điên tiết, mặc xác tất cả. Cũng tại vợ Vệ là người vụng về, đoảng vị, thường xuyên ăn nói làm mất lòng ông, càng làm ông thêm ghét. Ông chia đất làm căn nhà nhỏ ở góc vườn rồi không thèm ngó ngàng gì đến. “Tau già rồi, hai ông bà già lo cho nhau chưa xong còn lo cho ai, kệ xác bọn bây”.
Trên đời này chỉ có vợ Vệ là người đặc biệt, suốt ngày chỉ biết trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác, khi cho con ăn hết những thứ của chú, bác cho thì chị ta để cho con đói, nghĩa là đến bữa cho chúng ăn cơm với mình, ăn được mấy thì ăn không ăn được thì lo nhịn đói. Khổ nhất vẫn là hai con bé sinh đôi, Hơn hai tuổi chúng vẫn chưa biết đi. Bữa nào có tiền mua miếng thịt, con cá thì nấu cho cay xè, hai đứa nhỏ mới đụng vào phải phun phì phì. Con chị đành lấy đường hoặc nước mắm cho em ăn với cơm. Vệ và con chị lớn nếu đói thì lục cơm ăn ké của mẹ Vệ. Hai đứa bé sinh đôi gầy guộc, mũi dãi lòng thòng, suốt ngày nhem nhuốc và nhành nhạch. Thỉnh thoảng bà mẹ Vệ chửi đổng: Trời đánh con mẹ ngu đần, để con đói mà không biết xót ruột à? Bây còn sờ sờ ra đó, chẳng lẽ ngày mô tau cũng phải nấu cháo cho hắn ăn. Rồi bà xốc hai đứa cháu nhẹ như hai con chim vừa đút cháo bà nấu vừa chửi.
…
Hòe vắng mặt đã mấy hôm, tự dưng Cúc thấy nhơ nhớ. Một đêm, bỗng nhiên Vệ hỏi Cúc:
– Chị nớ mầm việc chi mà đêm mô cũng ngồi đây?
Cúc liếc xéo:
– Mi không biết thiệt hay giả vờ? Hắn làm nghề cave chớ nghề chi?
Vệ lại càng không hiểu:
- Làm cave là làm chi?
Cúc sốt ruột, đỏ mặt giải thích:
– Là ngủ với đàn ông rồi lấy tiền của họ chơ chi nữa. Mà răng tự nhiên mi hỏi rứa?
Vệ không trả lời, lẩm bẩm:
- Ngủ với đàn ông cũng có tiền à?
Cúc nói với chồng:
– Thằng ni đúng là ngơ ngơ không biết chi. Ngồi với nhau mấy tháng rồi mà vẫn hỏi ngơ ngơ như rứa.
– Ngủ với đàn ông để lấy tiền. – Vệ lại lẩm bẩm.
…
Hòe đến, bơ phờ và mệt mỏi. Mới mấy ngày không gặp trông Hòe tọp đi thấy rõ. Đôi mắt với hàng mi đen rợp thâm quầng, hai má sâu hõm, xanh xao: Mấy hôm ni đi mô không thấy? – Cúc sốt sắng.
– Trở trời, chồng em đau lưng – Cúc than thở – Mấy hôm liền rên la cả ngày lẫn đêm làm em quay như đèn cù. Tội nghiệp, răng trời đày hắn khổ rứa, đày lây cả em.
– Này, Cúc thăm dò – Răng hồi nớ còn trẻ, đẹp rứa mà không bỏ phứt hắn đi lấy chồng khác có hơn không?
– Răng được chị- Cúc nảy người lên – Em ít học thiệt nhưng mấy cái nớ em không làm ẩu được mô. Khi lành lặn hắn làm lụng nuôi mấy mẹ con, hắn bị ra ra rứa cũng chỉ vì đi chạy hàng. Em mà bỏ thì trời phạt em chết. Nghĩ cho cùng tại em vẫn còn thương hắn. Ai bảo em làm vợ hắn làm chi?
Ờ, ai bảo họ là vợ chồng. Mà khối kẻ là vợ chồng mà vẫn rẫy phụ nhau đó thôi. Tự dưng Cúc thấy phục Hòe chi lạ. Đi làm cave để nuôi con ăn học đến đại học, nuôi một ông chồng tàn tật và vẫn một lòng với chồng con. Thiên hạ được mấy ai như Hòe.
…
Sắp tết rồi, phố đông đúc, nhộn nhịp hơn bởi những hàng cây cảnh từ các nơi đổ về. Hàng ngàn chậu mai thế, đào thế, quất, hồng trà,… bày la liệt, choáng hết cả lối đi. Những chậu hoa hét giá vài triệu bạc. Dân chơi cây cảnh vung tay không tiếc tiền. Ngược lại, gần tết Hòe ế khách tệ, phải rồi, ai cũng lo mua bán, sắm sửa, cái nhu cầu tươi mát bị tạm quên đi. Khách làng chơi ở các phố “cá tươi” này đa phần là dân lao động. Tết nhất đến nơi, ít ai có thời gian dành cho cái việc chỉ khi nhàn rỗi, buồn tình. Có đêm, Hòe vã cả bọt mép mới gạ được một gã buôn hoa từ Bắc vào mà nó chỉ trả có mười ngàn. Cái thằng bần tiện, vừa muốn chơi gái vừa sợ ăn trộm mất hoa nên cáu như chó. Hòe nhận mười ngàn với cả nỗi lòng cay cực. Già rồi, xuống sắc lắm rồi, ai còn ham hố nữa đâu.
Vệ đang ngồi ngủ gật bỗng có người gọi giật:
– Xích lô, chở chậu hoa về nhà tui cái.
– Xa không? – Vệ cộc lốc.
– Cỡ 10 cây.
– Xa quá, khuya rồi, không đi – Vệ úp mũ vào mặt định ngũ tiếp.
Người khách ngần ngừ nhìn quanh quất, không thấy còn bóng xích lô nào đành xuống nước:
– Này, 100 ngàn, chở không? Nếu không tôi tự chở.
Vệ nhảy phốc khỏi ghế, ráo hoảnh:
– Được, tui đi.
– Coi chừng bể, hai triệu của tui đó.
“Hai triệu thì hai triệu”. Vệ vừa đạp xe vừa làu bàu. Quá nửa đêm. Vệ mới quay lại, vừa đạp xe vừa huýt sáo inh ỏi. Chở chậu hoa nhẹ tênh mà kiếm được cả trăm ngàn. Hôm nay đúng là hên. Vẹ dừng xe tấp vào gốc cây vạch quần đi tiểu, định bụng sẽ về rủ thêm thằng bạn xích lô uống rượu một trận cho đã đời. Chợt Vệ thấy gốc cây bên cạnh một đôi tình nhân đang ôm cổ nhau cười rúc rích. Vệ bỗng râm ran khắp người. Từ ngày vợ đẻ đến giờ ngót hai năm, lần nào Vệ mò vào giường cũng bị vợ đạp cho ngã lăn uỵch xuống sàn nhà, làu bàu: “Cả ngày đứt hơi theo lợn với con rồi, chừ cho người ta ngủ với”. Vệ lủi thủi về giường nhưng trằn trọc không ngủ được. Vệ chán, Vệ hay đi uống rượu cho say mềm nhũn ra. Say nhũn thì về nhà chỉ có mỗi việc ngủ. Mà có khi không cần về nhà, nằm lăn bên vỉa hè ngủ chẳng sao. Đã có cha Vệ khi nào quá nửa đêm không thấy con về lại lọ mọ đạp xe đi tìm, vừa chở con về vừa chửi ra rả. Bỗng dưng Vệ thấy không muốn đi uống rượu nữa. Vệ nhớ đến câu chuyện của Cúc về Hòe, tay Vệ mân mê tờ tiền một trăm ngàn, tự hỏi, không biết bao nhiêu mới đủ. Vệ khóa xe dưới gốc sung, run lẩy bẩy, rón rén bấm Hòe ra, thẹn thò:
– Cho chị tiền này, chị cho tui ngủ với.
Hòe bật cười:
- Trời đất, chú mi mà cũng biết chọc chị? Thôi về ngủ đi.
- Không, thiệt – Vệ van vỉ – Tiền tui đây này, chị không tin à?
Vệ chìa tờ một trăm ngàn ra rảy rảy trước mặt Hòe. Đang lúc ế khách, Hòe không đắn đo nhiều. Thôi được, thằng đần cũng là giống đực, miễn là hắn trả tiền. Vợ chồng Cúc nháy nhau:
Cậu ấm ngố hôm ni thèm cá tươi.
Sau bữa ấy, Vệ còn tìm đến Hòe một lần nữa. Thật ra Hòe không sung sướng gì khi nhận tiền của Vệ, nhưng thời điểm khó khăn này, Vệ là nguồn sống duy nhất của ả. Chồng Hòe mấy bữa nay thiếu thuốc nên cái lưng càng hành giữ. Những công việc ban ngày thì phập phù quá, họ lại chậm trả tiền công. Chậc, bố Vệ giàu, chừng ấy chẳng đáng kể gì. Hòe lại tặc lưỡi. Đêm nay, Vệ bị thằng bạn chuốc rượu đến say mềm. Vệ thèm rượu sẵn, thần kinh thì yếu, uống vài ly đã say bí tỉ. Vệ chúi cả người và xe vào gốc cây sung, ngã chổng kềnh, bã bượi như xác chết. Không đành lòng, Cúc chồng kêu Hòe dựng xích lô lên, quẳng Vệ lên xe, đẩy về cho bố Vệ. Đã gần mười hai giờ đêm, nhà Vệ tắt điện tối om, gọi mãi bố Vệ mới ra mở cổng. Ông rít lên:
– Trời ơi, cái thằng chó chết, lại say nữa rồi. Con Lý mô, ra mà coi chồng mi sống chết ra răng này!
Quay sang Hòe và Cúc chồng, ông cố lấy giọng bình thường:
– Cảm ơn anh chị đã đưa giúp em nó về. Tui thiệt cực với hắn. Nhờ anh chị đỡ hắn vô nhà giúp tui. Đi lối ni.
Ông dẫn hai người ra căn nhà cuối vườn. Vợ Vệ đang dỗ hai đứa nhóc, chúng đua nhau khóc như thể ai cấu véo vậy. Cúc chồng gần như xốc hẳn Vệ lên tay rồi thả uỵch xuống chiếc giường nan ọp ẹp. Vợ Vệ tay bế con, giương cặp mắt thô lố hết nhìn Hòe đến Cúc chồng, rền rĩ: Răng không để hắn chết mô cho rồi, còn tha về làm chi rứa trời. Ông bố lại chửi đổng: Mẹ cha đứa đần độn, tau biết sự thể như ri tau bóp chết từ khi mới đẻ, lấy vợ chừ đẻ ra một lũ nheo nhóc mà không biết nuôi. Hòe vẫn chưa hết kinh ngạc, ả đưa mắt hết nhìn hai đứa nhỏ nước mắt nhoe nhoét, rồi lại nhìn ngôi nhà tuyềnh toàng. Mọi thứ không giống tưởng tượng của Hòe và Cúc. Nó giống như khi Hòe đang đi trên đường bỗng bị va đánh cốp vào một cái cột mà Hòe không ngờ nó lại tồn tại ở đấy. Hòe lắp bắp hỏi:
- Rứa… rứa không phải hai vợ chồng sống chung với ông bà à?
Vợ Vệ phát đen đét vào một hai đứa con dỗ mãi không nín:
- Khóc này!… Khóc này…! Cho khóc luôn đi!… Khóc đi!… Khóc đi!…
Hòe phát hoảng:
– Thôi!… Thôi!… Hắn nhỏ rứa, dì đánh để hắn chết luôn à?
Vợ Vệ thủng thẳng:
- Ui chà, ai chết được thì chết đi cho sướng, sống cực như ri thì sống làm chi.
- Ông bà giàu rứa tê… Hòe thăm dò.
– Ông bà… Vợ Vệ trề môi – Bắt ở riêng hơn năm ni rồi. Ở chung ngày mô ông cũng chửi. Ông không chịu nổi nhà tui, tui cũng không chịu nổi ông ta.
Hòe chỉ tay vào hai đứa nhỏ:
- Nghe nói hơn hai tuổi rồi, răng thảm rứa?
Vợ Vệ véo von:
– Không có ăn, thằng cha làm đồng mô đem đi uống rượu hết, cha uống thì con khỏi ăn thôi.
Hòe thấy choáng váng. Ả lập cập bỏ đi, nhưng khi ả quay đi, một trong hai con bé bỗng dưng lại ré lên khiến ả khựng lại: Những đồng tiền Vệ đưa cho Hòe còn đây, Hòe đang gom để vừa mua thuốc cho chồng, vừa để gửi vào cho hai đứa con về quê ăn tết. Bỗng dưng Hòe thấy túi xách bên hông mình nặng trĩu và cảm thấy mình thật tội lỗi. Ả lao bổ trở lại, đứng ngó trân trân hai con bé một đỗi rồi lập cập lôi trong túi ra nắm tiền nhàu nát, ả dúi vội vào tay vợ Vệ rồi bỏ chạy. Ả biết vợ Vệ ngớ ngẩn đến mấy cũng sẽ ngạc nhiên, nhưng mặc kệ chị ta, không cần giải thích, giải thích xong biết đâu mình sẽ đổi ý thì sao. Mà biết giải thích sao đây, chẳng lẽ lại nói đây là tiền chồng chị ngủ với tui à?
Vậy là xong, đáng lẽ về nhà Hòe lại đi một cách vô thức đến gốc sung già, cuối năm, sung chi chít quả. Hòe với tay bẻ một chùm, bụng bảo dạ, thờ sung sẽ được sung túc, nhưng làm gì để được sung túc đây? Hòe nhắm mắt mệt mỏi. Những chậu mai, đào cứ chấp chới như cầu vồng bảy sắc…
Theo Hương Duyên – Tạp chí Nhật Lệ