“Răng rứa mô tê…”

4255

(QBĐT) – Gặp em đây
Nghe câu “răng rứa…”
Buổi ban đầu, nào có hiểu “mô tê…”
Mà sâu lắng mặn mòi chi lạ
Miền Trung ơi, nơi mưa nắng dãi dầu…
 
Đất cằn cỗi
Nuôi người gan góc
Lắm nắng nhiều mưa cho đời lắm phong trần
Cứ nhỏ nhẹ giọng miền Trung rắn rỏi
Mà thiệt tình “hết giận, càng thương…”
 
Ơi miền Trung
Eo lưng ruột thắt
Phải đất lắm gian truân cho người lắm nồng nàn
Không trù phú như hai miền Nam, Bắc
Miền Trung mình đôn hậu, thủy chung.
 
“Răng rứa mô tê…”
Nghe mà thương đến rứa
Giọng nói quê mình mộc mạc dễ quen
Nét dân dã mà sâu tình nặng nghĩa
Mà ấm nồng, sâu lắng yêu thương…
 
Một lời nói
Một gói tình vấn vít
Ơi miền Trung “răng rứa mô tê…”
Cứ dân dã, cứ hồn nhiên chân mộc
Mà đằm lòng… thao thức mọi miền quê… !
 
 Lê Anh Phong
 

 

Bình luận cho bài viết: